Cô ấy trở về nhà chồng, lòng đầy nỗi buồn man mù – cái “blues” quen thuộc của những chuyến về quê, nơi mọi thứ quen thuộc đến ngột ngạt. Ngôi nhà chồng, với những bữa cơm gia đình gượng ép, những cuộc trò chuyện nhạt nhẽo về cuộc sống thành thị xa xôi. Cô, một người vợ khiêm tốn, luôn cố gắng mỉm cười, che giấu nỗi chán chường đang gặm nhấm trái tim. Nhưng rồi, hắn xuất hiện. Một gã đàn ông làng quê thô kệch, da rám nắng, đôi tay chai sạn đầy mùi đất bụi. Hắn không phải loại người lịch lãm, không lời lẽ ngọt ngào. Chỉ có con cặc khổng lồ, bẩn thỉu, mang theo hơi thở nguyên thủy của cánh đồng hoang dã. Hắn nhìn cô bằng ánh mắt đói khát, và cô – dù cố gắng chống cự – lại bị cuốn vào vòng xoáy của dục vọng. Nó xảy ra nhanh chóng, trong bóng tối của kho thóc cũ kỹ sau nhà. Bàn tay hắn thô bạo xé toạc lớp vải mỏng manh, lột sạch lớp vỏ khiêm nhường của cô. Con cặc to lớn ấy, nóng hổi và dơ bẩn, đâm sâu vào nơi sâu kín nhất, lấp đầy khoảng trống mà cuộc sống hôn nhân nhàm chán không bao giờ chạm tới. Cô run rẩy, cơ thể phản bội lý trí, từng cú thúc mạnh bạo khiến hông cô uốn éo theo nhịp điệu hoang dã. “Không… không được…” – lời thì thầm yếu ớt tan biến trong tiếng rên rỉ không kìm nén. Cô không còn là người vợ ngoan ngoãn nữa. Thay vào đó, là một con thú cái bị đánh thức, run bần bật, co giật trong cơn cực khoái dữ dội. Niềm vui tội lỗi lan tỏa, khiến cô quên hết – quên chồng, quên gia đình, quên cả nỗi buồn ban đầu. Chỉ còn lại những đợt sóng khoái lạc dâng trào, khiến cơ thể cô rung động không ngừng, như thể cả thế giới chỉ thu nhỏ lại trong cú thúc cuối cùng, tràn ngập tinh dịch nóng bỏng. Sáng hôm sau, cô trở về với nụ cười gượng gạo, nhưng sâu thẳm bên trong, ngọn lửa đã bùng cháy. Chuyến về quê không còn xanh xao nữa. Nó đã trở thành chuyến phiêu lưu cấm kỵ, nơi cô – người vợ khiêm tốn Nami Kuroki – lần đầu tiên thực sự sống, run rẩy trong vòng tay của dục vọng thô ráp.